watch sexy videos at nza-vids!
AvatarIwin OnlineKPAH
Bạn đang đọc truyện tại HAYTAI.COMvới thể loại Truyện Tiểu Thuyết, Truyện Tình yêu. Wap Đọc truyện Teen hay nhất! Hãy Giới Thiệu bạn bè nhé.
Home > > Trang 11 - Đọc truyện Teen- Thầy ơi Em yêu Thầy
Chia Sẽ Bài Viết

Đọc truyện Teen- Thầy ơi Em yêu Thầy

y giờ không khóc nữađi?

- Thầy đừng trêu em nữa, học thôi…

Ban đầu nó rất phấn khích, nhưng khi cầm cái xi-ranh trên tay, nó hồi hộp và lo lắng, tay nó vã mồ hôi, mặt mày xanh lét.

- Em làm gì căng thẳng dữ vậy? Người căng thẳng phải là tôi đây, tôi không biết có khùng không khi giao tính mạng mình cho em?

- Thầy có sợ cũng không được bỏ chạy, thầy đã đồng ý không được nuốt lời đâu. Hi hi, thầy đừng lo, em sẽ làm hết sức nhẹ nhàng, không đau đớn gì cho thầy cả.

Nam nhủ thầm: “Tại sao mình lại đồng ý làm cái trò này chứ? Ba mẹ cô ấy còn không dám cho cô ấy thử, mình thật là…Nhưng thật lòng, không hiểu sao mình tin cô ấy sẽ làm được…Nhóc, cố lên nhé!”

- Tôi cảnh cáo em trước, em làm cho đàng hoàng vào, nếu làm tổn hại đến tôi, em sẽ lãnh đủ đó.

Lam lè lưỡi:

- Gì mà nghiêm trọng vậy thầy, cùng lắm “trầy da tróc vảy” chút đỉnh thôi…Em làm đây.

Cả nhà nó nín thở theo dõi.

- Khoan, vừa nói vừa làm. Đầu tiên làm gì em nói đi.

- Uhm, phải sát khuẩn da 2 lần.

- Rồi, làm đi…

- Sau đó lắp kim vào bơm tim.

Nó run run lắp, loay hoay cả buổi mới lắp xong. Nam gắt:

- Có tí chuyện cỏn con đó mà làm cả buổi mới xong, bệnh nhân chờ em chắc chết sớm luôn.Kiểm tra xi-ranh đi.

Lam làm theo. Xong, nó bắt đầu tìm van cho thầy. Ặc, cũng may tay thầy trắng nên cũng dễ thấy. Nó đã tìm thấy van.

- Sát khuẩn lần 3.

Nó nói rồi lấy bông sát khuẩn. Bây giờ mới là giai đoạn quan trọng, nó bắt đầu buộc dây garo vào tay thầy.

- Này, em buộc dây kiểu gì kì cục vậy. Lát nữa lấy máu xong tháo bao giờ mới ra chứ.

Lam ngơ ngác:

- Chứ buộc thế nào? Xưa giờ em toàn buộc như vậy thôi.

Mẹ nó lên tiếng:

- Khổ, nó vụng về lắm con ơi. Nó toàn buộc kiểu quái dị như vậy đó. Mấy lần cô nhờ buộc mấy cái bao ni-lon lại, nó buộc kiểu gì mà khi cần cô tháo không được, phải lấy dao cắt. Cô chỉ nó mấy lần không được, cô nản quá, mặc nó muốn làm gì thì làm.

- Dạ, nhưng đó là mấy cái bao ni-lon, còn dây garo mà dùng dao cắt chắc một ngày Lam dùng cũng cả trăm cái quá cô.

Nam nói rồi nghiêm nghị nhìn nó:

- Đấy em thấy chưa, những chuyện đơn giản như vậy em làm còn không xong, huống hồ gì đòi lấy máu. Cũng may lúc chiều em không được làm, nếu không tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nào, lại đây, giờ tôi sẽ dạy em cách buộc. Tôi không phải mẹ em, vì vậy nếu trong vòng 10 phút em không buộc được, tôi sẽ có cách trị của tôi, tôi sẽ bắt em ngồi buộc đến khi nào được thì thôi. Làm không được đừng nghĩ đến chuyện đi ngủ tối nay nhé.

Ôi trời ơi, Lam đau khổ nhìn Nam. Tại sao nó lại gặp phải một ông thầy chết bầm như Nam ??? Ba mẹ nó tuy nghiêm khắc, nhưng cũng chưa bao giờ đối xử với nó dã man như vậy.

Nam bắt đầu dạy nó buộc. Thật tình, mấy chuyện này ngay đến thằng nhóc như thằng Hiển còn làm được, Lam tệ quá đi mất. Nam quả có “tinh thần thép”, nhìn cô học trò loay hoay mãi vẫn không buộc cho đàng hoàng được, Nam vẫn không quát tháo, mà chỉ nhẹ nhàng chỉ dẫn. Lam ngạc nhiên về Nam 1, thì Nam ngạc nhiên vì chính mình 10. Nam không biết vì sao mình lại thay đổi như thế?....

Sau 20 phút “chinh chiến”, cuối cùng Lam đã hoàn thành. Nó cười sung sướng:

- Yeh, được rồi, thầy thấy chưa? Ai bảo em không biết làm? Ba mẹ thấy con giỏi chưa?

Nhìn thái độ của Lam, Nam tuy rất vui nhưng vờ cằn nhằn:

- Thôi đi, làm có tí chuyện nhỏ hơn con kiến vậy cũng giỏi? Chuyện này mấy đứa con nít làm chưa đến 1 phút, em phải mất đến 20 phút .

- Kệ, làm được là giỏi, thời gian đâu quan trọng.

- Còn cãi bướng nữa à? Nếu tôi không…

- Thôi thôi, thầy lại kể công nữa chứ gì? Xì, ghét. Thầy đưa tay đây, em buộc dây garo cho. Làm cho nhanh rồi đi ngủ, em mệt lắm rồi.

- Tôi còn mệt hơn em. Ê, em sát khuẩn lại đi, nãy giờ cồn bay hết rồi còn đâu.

Buộc dây xong xuôi, nó cầm cái bơm tiêm. Tay run run. Nam cũng thông cảm cho nó, bất kì ai lần đầu cầm kim cũng như vậy cả. Nam cũng không ngoại lệ, huống hồ gì Lam chứ. Nam động viên:

- Đừng hồi hộp, thoải mái đi.

Ba mẹ nó cũng mỉm cười, ý bảo nó tự tin lên.

Lam gật đầu. Nó run rẩy chọc kim vào tĩnh mạch. Thằng Hiển nhát gan đã lấy tai bịt mắt lại . Thấy Lam chần chừ, Nam bực bội quát:

- Làm trò gì vậy? Em cứ chọc thẳng vào, nhanh lên.

Lấy hết dũng khí, Lam chọc thẳng vào.

- Được rồi, bây giờ thì làm gì?

- Kéo nhẹ pit-tông, máu sẽ vào trong bơm tiêm...

- Thì làm đi.

Lam chậm rãi làm. Oái, sao nó kéo mãi mà cái pit-tong vẫn không rục rịch gì thế này. Mồ hôi đầy trán, nhưng noc không dám đưa tay lên lau. Nó bình tĩnh kéo lần nữa. Oh yeh, được rồi, máu đã chảy rồi.Nó mừng rỡ hét lên, nhảy cà tưng :

- Làm được rồi, yeh, ba mẹ thấy chưa, ai nói con không làm được ? Hiển, mở mắt ra đi. Nhìn thành quả của chị Hai kìa .

Ba mẹ nó cười rạng rỡ. Thằng Hiển nhìn vào tay Nam, rồi ú ớ:

- Chị Hai, ơ, tay tay anh ...tay anh Nam...

Nó bực bội nhìn theo tay thằng em, miệng quát:

- Gì vậy? Thấy chị Hai giỏi vậy không...Ơ, trời ơi, thầy, thầy có sao không?

Mặt Nam xanh lét:

- Còn hỏi nữa à? Còn không mau rút cái xi-ranh ra, em muốn hại chết tôi à? Tôi không ngờ...

Lam hoảng hồn rút bơm tiêm ra.

- Á!

- Ôi, em xin lỗi, em lỡ tay. Thầy...

- ĐƯA MIẾNG BÔNG ĐÂY.

Ba mẹ nó cũng lo lắng. Thực ra mẹ nó dư khả năng chạy lai "cứu bồ", nhưng mẹ muốn nó tự giải quyết .

- Ghê quá, chị Hai kinh khủng thật.

- Tôi không nghĩ em có thể bỏ bê "bệnh nhân" như thế, mới lấy được tí máu, em đã mừng đến mức quên không rút xi-ranh, quên không tháo dây garo...Em có biết hậu quả của việc buộc dây garo lâu quá là gì không? Em cần phải có trách nhiệm hơn với việc mình làm, rõ chưa?

- Dạ, em xin lỗi...

- Xin lỗi xin lỗi, đặt trường hợp em là bệnh nhân, nếu gặp phải nhân viên xét nghiệm như thế, họ xin lỗi em có chấp nhận không? Lời xin lỗi khôg phải bao giờ cũng phát huy tác dụng của nó đâu.

- Em hiểu rồi...Thầy có đau không? Mà tại sao thầy không nói em biết, nếu thằng Hiển không phát hiện ra thì sao?

- Tôi quá sửng sốt, bất ngờ trước hành động của em, đến nỗi "cấm khẩu" luôn.

- Lần sau em sẽ không như thế nữa... Thầy cho em lấy máu thầy một lần nữa đi.

- Cái gì? Em nằm mơ à, tôi không có ngốc. Một lần là quá đủ rồi.

- Đi mà thầy, em năn nỉ đó.

- Tin tưởng em một lần như thế là được rồi.

- Thầy...

Có tiếng chuông cửa, sao tối nay nhà mình nhiều khách thế không biết?

- Hiển, ra mở cửa đi con... Thầy, Em Yêu Thầy - Chương 42
Lam tiếp tục năn nỉ thầy:

- Thầy, một lần cuối cùng thôi. Thầy...

- Tôi nói không là không. Em đừng nhiều lời vô ích.

Vừa lúc đó:

- Ồ, hôm nay sao đông vui thế này? Chào anh Nam.

Nam bất ngờ nhìn vị khách mới vào, nhưng rồi cũng mỉm cười:

- Tùng à, em đến chơi hả?

- Dạ, lâu quá em không gặp Lam, em thấy nhớ nên đến thăm.

Vừa nói Tùng vừa nhìn Lam cười. Lam trêu:

- Ghê quá, mới gặp cách đây 3 ngày mà anh nói cứ như 3 tháng chưa gặp ấy.

- Hì, thì anh chỉ đùa vậy thôi.

Không hiểu sao nhìn Lam và Tùng nói chuyện cười đùa với nhau, Nam thấy khó chịu trong lòng:

- Em không lo thực hành tiếp đi, còn đứng đó nói chuyện, mai mốt thi coi chừng bị 0.

Tùng thắc mắc:

- Ủa, em đang học gì hả Lam?

Lam chỉ vô đống "đồ nghề":

- Em đang thực hành lấy máu. Trên trường thì không ai chịu cho em lấy máu, về nhà cũng vậy, híc.

- Này, em nói cho đúng sự thật nhé, ai vừa bị em hại suýt chết hả?

- À à, em quên. Nhưng thầy cho em làm có một tí, em chưa rút ra kinh nghiệm gì nhiều, năn nỉ thầy cho làm lần nữa, thầy cũng không cho. Híc.

- Chị Hai nguy hiểm quá, ai dám chứ. Cho Hiển 500000 Hiển cũng không cho chị Hai đụng vô.

Tùng bật cười, xoa đầu Hiển nói:

- 500000 mà Hiển cũng không cho chị Lam đụng vào à? Ghê thật. Vậy thì anh phải thử xem để biết Lam "nguy hiểm" đến mức nào .

Dứt lời, Tùng kéo tay áo lên, ngồi xuống ghế trước con mắt ngạc nhiên của mọi người:

- Nào, chờ gì nữa. Làm đi. Anh muốn biết em "nguy hiểm" thế nào mà tất cả đều sợ hãi.

- Anh Tùng...

- Anh gan dạ lắm, không có gì làm anh sợ được đâu. Anh rất muốn thử.

Lam cảm động, Tùng luôn luôn đối xử tốt, luôn luôn làm nó vui vẻ. Còn nó, nó chưa bao giờ làm được gì cho Tùng. Cả lời tỏ tình của Tùng, nó cũng để lơ lửng trên đầu, nhưng Tùng không thúc ép, mà cứ luôn quan tâm, chờ đợi nó. Nó nợ Tùng quá nhiểu rồi ...Hôm nay, nó không nghĩ rằng Tùng sẵn sàng làm bệnh nhên cho nó nữa...

- Đừng nghĩ ngợi nữa, làm nhanh đi, anh nôn nóng quá rồi, hi hi.

- Anh Tùng giỏi quá! Em có chết cũng không dám đâu.

- Đừng nói vậy làm chị Hai em nhụt chí chứ, ai cũng có thể mà, anh tin tưởng 100% chị Hai em sẽ làm tốt. Quan trọng chúng ta có dám hay không thôi. Lam nhỉ?

Tùng lại cười, nhìn nụ cười ấy, Lam như được tiếp thêm can đảm. Nó gật đầu:

- Uhm, anh nói đúng, ai cũng có thể. Em chuẩn bị dụng cụ đây, anh chờ em tí nhé.

Lần này do rút kinh nghiệm lần trước làm với thầy, nên nó trông có vẻ thành thục, pro hơn . Giai đoạn đưa cây kim vào với nó là khó khăn nhất (đương nhiên ). Nó tự nhủ nếu lấy được máu của Tùng rồi không được mừng rỡ quá mà quên...rút kim. Nó tập trung tối đa, oa, máu đã bắt đầu chảy vô bơm tiêm rồi. Nó muốn nhảy cẫng lên nhưng cố kiềm chế. Lấy được hơn 1 cc, nó rút kim ra, dùng bông băng đắp lên vết kim. Nó mỉm cười sung sướng:

- Em làm xong rồi. Anh thấy đau không?

- Không đau tẹo nào, em giỏi lắm.

Tùng vừa nói vừa cười, nhưng nếu để ý, sẽ thấy nụ cười của Tùng...héo như lá úa .

- Cả nhà thấy chưa? Chỉ có anh Tùng là tin con thôi, anh ấy nói không đau nữa kìa.

- Chị Hai giỏi thật, hi hi. Đúng là Hiển không nên coi thường.

Nó vui sướng quay sang...ôm chầm lấy Tùng.

- Em cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm. Nhờ anh mà em thấy tự tin hơn rất nhiều.

Tùng đứng hình trước cái ôm của Lam, nhưng trong lòng hân hoan, hạnh phúc.

- Thôi thả anh ra đi, anh sắp chết ngộp rồi .

Lam bây giờ mới cảm thấy hơi xấu hổ vì hành động quá khích của mình, nó bẽn lẽn:

- Xin lỗi, tại em vui quá.

- Cô chú cảm ơn con nghe Tùng. Còn Nhí, con vui đến nỗi quên Nam luôn kìa, công của Nam cũng không nhỏ đâu , cảm ơn Nam đi con.

Nghe mẹ nói, nó mới giật mình, nãygiờ nó quên bén thầy, tệ thật. Quay sang Nam định nói lời cảm ơn, nhưng khi nhìn thấy tay Nam thì:

- Ôi, tay thầy bị cái gì thế này?

Mọi người nghe nó hét cũng xúm xít lại hỏi han. Nam khẽ cười gượng gạo:

- Dạ không có gì đâu. Chắc do Lam để trật van nên thế thôi, mọi người đừng lo. Sưng có chút xíu thôi mà.

- Vậy mà chút xíu hả, đưa em xem...

Nhưng khi nó vừa khẽ động vào tay Nam, Nam đã thô bạo hất tay nó ra, lạnh lùng nói:

- Không cần, tôi tự lo được.

Nó hụt hẫng, cảm giác đau nhói trong lồng ngực trước thái độ của Nam. Tại sao lại xử sự với nó như thế? Nó muốn quan tâm cũng không được sao?

- Dạ thưa cô chú con xin phép về trước.

- Sao về sớm vậy con? Tay con có hề gì không, cô lo quá.

- Chuyện vặt thôi cô ơi, trật van thôi ấy mà. Mai trường có hội thảo nên con phải về chuẩn bị.

- Uhm, vậy con về. Cô chú cảm ơn con nhiều nhé.

- Không có gì đâu cô. Anh về nghe hai nhóc.

- Dạ tạm biệt anh Nam .

- Anh gọi Hiển là nhóc còn được, em lớn rồi anh cũng xem là nhóc.

- Nhỏ hơn anh thì đều là nhóc tuốt. Ở lại chơi vui vẻ, bye nhé...

- Ok, bye anh.

Lam thẫn thờ nhìn theo thầy. Đến cả chào nó về cũng khó khăn vậy sao? Thầy không hề chào nó, ngay việc liếc nhìn nó bâng quơ cũng không. Là sao chứ? Hay vì nó quên chưa cảm ơn nên thầy giận? Không, thầy đâu nhỏ nhen, ích kỉ như thế...Thực ra vì lý do gì? Nó đau lòng quá...

Nam bực bội dắt xe ra về, Nam cũng không biết vì sao lại cư xử với Lam như thế. Nhớ lại lúc đẩy tay Lam ra, Nam thấy đau lòng. Nhưng...vì sao chứ?... Nam cảm thấy khó chịu khi thấy Lam ôm Tùng, thân thiết với Tùng. Lúc Lam ôm Tùng, máu trong người Nam như sôi lên, muốn chạy lại xô hai người ra... Còn cảm ơn rối rít nữa chứ, hừ, còn Nam thì vứt đi đâu? Nam cũng đã giúp đỡ không ít, càng nghĩ càng tức. Bực chịu không nổi. Vì cô ta mà tay mình bị thương thế này, đau chết được, còn cô ta chẳng thèm bận tâm nhiều...Cái quái gì thế này? Tại sao mình phải nổi giận nhỉ? Nam liên tục lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ của mình về Lam...Nhưng, càng cố không nghĩ thì hình ảnh Lam lại xuất hiện nhiều hơn... Thầy, Em Yêu Thầy - Chương 43
Tối đó, Nam phải thức đến tận 2h sáng để chuẩn bị cho hội thảo ngày mai. Nam thầm trách bản thân tại sao lại dại dột đến nhà Lam, để làm "vật thí nghiệm" bất đắc dĩ, để phải thức đến giờ này.... Lên giường với biết bao suy nghĩ (về Lam ^^), Nam trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Cứ nhớ lại chuyện Lam và Tùng, Nam lại giận sôi người...Kết quả là đêm ấy. Nam chỉ ngủ vỏn vẹn 1,5h đồng hồ ...

- Ẹc, sao trông thầy y chang gấu trúc vậy?

-....

- Bộ tối qua thầy không ngủ hả?

- Tối qua mấy giờ Tùng về?

- Tại sao em hỏi đằng, thầy nói nẻo vậy?...Thầy về được 30 phút, anh ấy cũng về luôn. Mà thầy có nghe em hỏi không?

- Vì đến nhà em làm tốn biết bao thời gian quý báu, nên tôi phải thức cả đêm để bù lại (xạo quá ).

- Trời, híc, vậy là do em à? Nhưng thầy làm gì phải thức chứ?

- Em đi học mà sao không biết gì vậy hả? Trường mình tổ chức hội thảo giữa các trường Y trên cả nước. Cứ 2 năm tổ chức 1 lần. Năm nay trường mình "đăng cai".

- À, vậy hả, em đâu chú ý. Nhiệm vụ của em là đi học, còn mấy cái đó em không quan tâm làm gì cho mệt. Hội thảo gì đó mấy ngày thầy.

- 4.

- Lâu dữ nhỉ? À, tay thầy hết đau chưa, đưa em xem với.

- Hừ, em còn quan tâm tới tôi sao?

- Thầy nói gì kì vậy, thầy, ..., uhm, thầy cũng như người thân của em thôi, sao không quan tâm. Với lại, cũng do em nữa mà...Trời, sao còn bầm tím ghê vậy nè?

- Nhìn không khéo người ta tưởng tôi bị chó dại cắn ... Công nhận em "ghê gớm" thật.

- Trêu em nữa sao?...Làm sao cho hết sưng hả thầy?

- Bị tí ti vậy mà em làm như to tát lắm...Mai mốt hết thôi...Lần sau em chú ý đừng để trật van đó, may tôi là người "chịu trận", nếu mà là người khác, cả đời họ không dám đến gặp em nữa.

- Uhm, biết rồi...Híc, có khi do da thầy nhạy cảm quá, em làm anh Tùng có hề gì đâu.

Tùng, Tùng, lúc nào cũng Tùng. Nam bực bội kinh khủng khi nghe Lam nhắc đến Tùng, nhưng cố kiềm chế lại, trừng mắt quát Lam:

- Da tôi nhạy cảm à? Do em hậu đậu không có kĩ năng thì có, còn đổ thừa cho tôi nữa.

- Ơ ơ, em xin lỗi vì trách oan thầy. Là do em thiếu kĩ năng, lần sau sẽ cố gắng...Thầy đừng giận nữa nhé. Sao dạo này thầy hay cáu gắt với em vậy chứ? Híc...

Nghe giọng Nam, Lam biết thầy nó đang bực bội, nên nó biết điều "dĩ hòa vi quý", nếu không không biết ông thầy của nó sẽ làm những chuyện gì ...

- Tôi cáu gắt khi nào chứ, chắc do áp lực công việc nên xì-trét thôi.

- Hi, bây giờ thì em đã hiểu

- Nói vậy ý gì đó?

- Có gì đâu, thôi thầy lo lái xe đi...

Đến trường, Lam mới để ý đến tấm băng-rôn treo trên cổng " Chào mừng các quý vị đại biểu về tham dự buổi hội thảo Y học .....". Tấm băng-rôn này người ta treo 2 ngày rồi, nhưng Lam không quan tâm nên không thèm đọc, nếu Nam không nói về buổi hội thảo chắc nó cũng không biết. Hội thảo cả nước có khác, Lam nhìn xung quanh thấy xe ô tô nhiều quá trời.

Kitsssssssssss, Nam dừng xe đột ngột, Lam ngã dúi về phía trước, xém té. Nó bực bội nhảy xuống xe, vừa mở miệng định trách Nam, thì nó bắt gặp ánh mắt Nam, nó nín thinh, chăm chú nhìn ánh mắt ấy. Ánh mắt vừa xen lẫn bất ngờ, ngạc nhiên, tức tối, và…có cả yêu thương. Nó dõi theo hướng nhìn của mắt Nam, nó…cũng sửng sốt. Đã hơn 5 năm trôi qua, kiểu tóc, cách ăn mặc…có thay đổi ít nhiều, nhưng đôi mắt, nụ cười ấy..., vẫn rất đặc biệt, vẫn để lại trong con người ta những ấn tượng sâu sắc. Lam bàng hoàng….Là cô gái trong bức hình mà nó vô tình thấy trong phòng Nam. Thầy, Em Yêu Thầy - Chương 44
Lam nhớ lại những lời Tùng kể về người yêu của Nam. Cô gái ấy rất xinh, tên Yến, nhỏ hơn Nam một tuổi và cũng học Y. Lúc mới vào cấp 3, Yến đã rất mến mộ, thần tượng Nam (vì lý dó gì thì mọi người đọc lai chap 1 nhé ). Chính Yến đã chủ động làm quen với Nam. Nam ban đầu khó chịu, bực bội vì có một con nhóc liên tục “bám đuôi”, nói đủ chuyện trên trời dưới đất với mình. Nhưng dần dần, sự có mặt của Yến bên cạnh đã là một cái gì đó rất quan trọng, và không thể thiếu. Họ trở thành một cặp. Cho đến ngày Yến thi Đại học xong, cô nhận được học bổng toàn phần ở Đức, chuyên ngành Bác sĩ đa khoa mà cô yêu thích. Những nỗ lực, cố gắng của cô đã được đền đáp xứng đáng. Yến vừa muốn đi du học, vừa muốn được ở bên Nam.Yến đã suy nghĩ rất nhiều. Cô có nhiều hoài bão, cô khao khát được tìm hiểu, nâng cao kiến thức ở Đức. Nhưng thời gian học quá lâu, tận 7 năm. Liệu Nam có đủ kiên nhẫn để chờ đợi cô trở về không? Tình cảm khi ấy liệu có được như bây giờ không?...Phần Nam, Nam tin chắc Yến sẽ ở lại, vì Nam biết Yến rất yêu Nam. Và Nam cũng như thế…

Đến khi nghe quyết định của Yến, Nam không thể tin được. Nam cay đắng nhận ra tình yêu của mình không đủ để có thể giữ Yến ở lại. Yến cũng rất đau khổ, cô dằn vặt bản thân nhiều đêm liền, mới có thể đưa ra quyết định đó. Cô không thể từ bỏ ước mơ của mình, cô mong rằng Nam sẽ hiểu và thông cảm cho cô…

Từ ngày Yến đi, Nam như sống trong thế giới khác, tính tình cũng thay đổi dần. 1 năm sau, Nam cũng lên đường sang Pháp…Tùng còn nói với nó:

- Anh nghe anh Hai anh kể trong từng ấy năm, hình như họ không liên lạc gì với nhau cả. Nhưng anh nghĩ tình cảm của họ chắc vẫn còn, tình đầu thường khó quên mà…Nếu anh là chị Yến hoặc anh Nam, anh sẽ không cư xử như vậy. Yêu nhau mà như thế à? Vì họ quá trẻ con và nông nỗi nên họ mới đánh mất nhau. Giá như anh Nam thông cảm cho chị Yến thì mọi chuyện có lẽ đã tốt hơn. Nếu chị Yến chủ động gọi điện, giữ liên lạc với anh Nam, mọi chuyện đã tốt hơn…Nhưng tất cả chỉ là giá như, là nếu. Mọi chuyện đã kết thúc.

Khi đó tuy đang buồn vì biết chuyện Nam từng có người yêu, vì người đó mà Nam thay đổi nhiều như thế nào, nhưng nghe giọng điệu của Tùng, Lam bật cười:

-Anh nói hay nhỉ?

- Anh chỉ nói sự thật thôi mà…

Lam đứng chôn chân bên cạnh Nam. Rất có thể, cô gái đang đứng trước mặt Lam là Yến-người yêu cũ của thầy. Sau khi nở nụ cười với Nam, cô gái ấy không có hành động hay lời nói gì, chỉ yên lặng nhìn Nam. Lam cảm nhận cái nhìn đó chất chứa bao tình cảm yêu thương. Nam phá tan bầu kh
<<1 ... 9101112>>
- Bạn đang xem

Đọc truyện Teen- Thầy ơi Em yêu Thầy

trên ĐọcTruyệnKo.SexTgem.Com
Viết Bình Luận
Tag:
,
Bạn Đã Xem Chưa?
Truyện Tiểu Thuyết - Cưới Rồi Dạy Bảo Sau
Đọc Truyện Hay - Đến Đây nào Vợ
Đọc truyện Teen- Thầy ơi Em yêu Thầy
• LIÊN HỆ ADMIN WAP
Email: TheMen ™ [Gửi SMS]
ĐỌC TRUYỆN HAY
C-STAT

Đọc Truyện,Wap Đọc Truyện,Đọc truyện tiểu thuyết,Truyện tình yêu,Truyện tiểu thuyết hay,Truyện tình cảmWap đọc truyện tình yêu tình cảm, Đọc truyện Tình cảm