Chia Sẽ Bài Viết Truyện Teen - Hối Hận Sao! Đã Quá Muộn Rồi
óc, mình phải đi tranh thủ lấy hạnh phúc của mình, Ny ôm hôn mình vì nhận lầm mình là Hạ Vũ Yên, nhưng mình không thể kềm chế được và hôn Ny, mình nói với Ny mình chia tay bạn trai vì không có cảm giác trên giường, để xem Ny có thật sự để ý đến mình hay không, thật sự thì mình quen Ivan vì muốn mẹ của mình nghĩ mình đã từ bỏ ý định với Ny, Ivan muốn nắm tay mình còn không cho, nói chi lên gường? Mình nói ra câu đó còn cảm thấy ghê tỏm bản thân….
Bạnđangđọctruyệntạihttp:
Đọc đến đây Ny thật sự đọc không nỗi nữa rồi, hít sâu một hơi, thu dọn đồ đi vào bệnh viện.
Qua ba tuần sau, khoảng thời gian này Hạ Vũ Yên cũng thường xuyên gọi điện thoại đến, Ny chỉ trả lời vài câu rồi cúp máy ,Ny vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Phương My, hai mắt thâm quầng lên vì thiếu ngũ, Ny ngồi bên cạnh giường nắm tay Phương My, nhìn sắc mặt của Phương My tái nhợt và gầy đi rất nhiều, cảm thấy đau lòng, nhớ lại bác sĩ nói có thể là một tháng tỉnh, 1 năm,hoặc cả đời cũng không tĩnh lại, không kềm chế được lại khóc, nhìn Phương My nói.
“Không phải là My nói My yêu Ny sao, vậy thì mau tĩnh lại đi…có được không….”
“Who are you ??…” cuối cùng thì Phương My cũng tỉnh lại, nhưng câu đầu tiên khiến cho Ny kinh ngạc không biết nên nói cái gì, mất trí nhớ sao? Ngay cả mình cũng không nhận ra ? Lại cùng dùng cả tiếng anh?
“Là Ny đây, My không nhận ra Ny sao?” chỉ thấy Phương My nhìn mình không trả lời, Ny quay đầu chạy ra ngoài kêu bác sĩ ,bác sĩ đến khám xong kết luận một câu.
“Bệnh nhân bị mất trí nhớ tạm thời, có thể là một tháng, có thể là….”
Lại câu nói kia Ny thật sự rất muốn đánh bác sĩ, nhưng cũng kềm chế lại, đến bên cạnh giường hỏi
“Thật sự cái gì cũng không nhớ sao?”
Phương My lắc đầu, hai tay ôm đầu nói
“Đầu của tôi đau quá”
“Vậy đừng suy nghĩ nữa, Ny đi mua gì cho My ăn, đợi Ny nha” nói xong Ny chạy như bay vào phòng ăn của bệnh viện mua cháo cho Phương My.
“Bác sĩ nói My đang bị thương, cho nên chỉ có thể ăn cháo, há miệng ra Ny đút cho My ăn” Ny rất vui mừng vì Phương My đã tỉnh, cũng không lo nhiều về việc Phương My bị mất trí nhớ tạm thời.
Phương My chu cái miệng nhỏ nhắn nói
“Không…tôi ghét ăn cháo, tại sao tôi lại ở đây”
“Bị tay nạn xe, ngoan nghe lời mau ăn chút đi, một muỗng thôi” nói xong đút một muỗng cháo trắng cho Phương My, Phương My cũng ngoan ngoãn nuốt vào.
“Ngoan quá, thưởng cho My một muỗng nữa” Ny đang dụ dỗ con nít, cười híp mắt đút tiếp một muỗng nữa cho Phương My, một muỗng lại một muỗng cuôí cùng ăn xong chén cháo. Phương My ở trong lòng thầm nghĩ, người này người nào, tưởng mình con nít sao, nhưng chẳng qua là thấy Ny nhiệt tình vậy không nỡ từ chối.
Đang ngồi thì mẹ của Phương My đến, quan sát thấy tình hình sức khỏe của Phương My cũng khá tốt cho nên làm thủ tục xuất viện.
“Dì Lâm để con đi cùng chăm sóc cho My có được không….” Ny mắt đỏ ửng nhìn mẹ của Phương My.
Lúc này mẹ của Phương My nhìn lên giường bệnh thấy con gái mình đang ngũ say, đau lòng nói
“Nếu con thật sự yêu bé My thì con buông tha cho bé My đi, từ đây về sau cũng đừng tìm đến bé My nhà dì nữa” nói xong mở cửa phòng ý muốn tiễn khách, Ny chần chờ một không muốn đi.
“Đừng ép dì dùng biện pháp mạnh”
Nghe đến đây cuối cùng cũng bước ra. Cửa phòng đóng lại, Ny đứng thừ người ra ở đó. Ny biết mẹ của Phương My là người rất quyết đoán, một khi đã quyết định sẽ không thể thay đổi được. Trong lòng đang suy nghĩ, mình nên làm cái gì đây, cuối cùng nghĩ ra biện pháp. Đợi cho mẹ của Phương My đi ra ngoài, Ny liều mạng chạy vào, chỉ thấy Phương My đang nằm trên giường nhìn lên trần nhà không biết đang suy nghĩ cái gì, Ny tiến đến ôm Phương My lên, Phương My hốt hoảng kêu lên.
“Muốn làm gì, buông tôi ra” Phương My một chân đang bị thương, không thể nhúc nhích,chân kia quơ quơ muốn tránh thoát khỏi người của Ny. Ny nhanh chống đặt Phương My lên xe lăn, đẩy ra ngoài.
“Yên lặng, đừng có la, chúng ta về nhà” nói xong đẩy Phương My ra khỏi cửa bệnh viện, đón taxi về nhà, Phương My ngồi đó ngơ ngác nhìn Ny, cũng cảm thấy người này không có ý hại mình, nhưng mà hành động thật rất kỳ quái. Về đến nhà Ny thu dọn một ít quần áo của hai người, sau đó đặt Phương My ngồi kế bên mình,c ài dây an toàn, phát động xe chạy đi, lúc nãy Phương My có hỏi Ny cũng không trả lời, bây giờ Phương My thật sự nhịn không được nữa quay đầu nhìn Ny hỏi
“Ny muốn làm cái gì, đưa tôi đi đâu?”
“Đi biển, My muốn đi đâu? Nha Trang hay Vũng Tàu? à không Vũng Tàu gần hơn, chúng ta đi Vũng Tàu đi” Ny bây giờ thật sự là điên rồi hay sao? Phương My thầm nghỉ mình muốn đi biển bao giờ? còn có bây giờ đang mặt đồ của bệnh viện, cái chân thì bó bột đi đâu?
“Dừng lại, tôi…My muốn về nhà” xưng tôi bị Ny trừng mắt, cho nên nhanh chóng sửa lại cách xưng hô.
“Ngoan nghe lời, nhất định My sẽ thích” Ny quay sang mặt cưng chiều nhìn Phương My cười.
“Như mà cũng phải thay đồ chứ…” Phương My nhìn lên cái áo của bệnh viện, sau đó nhìn Ny vẻ mặt cầu xin. Ny chỉ lắc đầu, đúng là con gái có bị bệnh cũng muốn làm đẹp. Cũng may là có mang theo quần áo. Ny dừng xe lại ở một khách sạn, đến khách sạn Phương My lại đổi ý muốn đi tắm.
“Để Ny giúp My”
“Không cần, My có thể tự tắm được” Nhìn thấy Phương My một chân bó bột, đứng dựa tường, Ny lắc đầu hết ý kiến, ôm Phương My vào phòng tắm vừa đi vừa nói.
“Trên người của My chổ nào Ny cũng thấy qua rồi, cho nên không cần ngại” Ny mặt dâm đãng nhìn Phương My, Phương My theo bản năng lấy tay ôm cổ áo của mình lại, hai má đỏ ửng, bây giờ cảm thấy hối hận vì đòi tắm.
Ny đặt Phương My ngồi ở trên bồn tắm, muốn cỡi đi nút áo của Phương My, lại bị Phương My ngăn lại, Ny mỉm cười, lấy tay xoa đầu của Phương My nói
“Nói cho My nghe một tin vui, My đã là người của Ny rồi, cho nên không cần phải ngượng ngùng”
Nghe đến đây Phương My mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Ny.
“Nói bậy bạ gì đó…” Phương My càng nói âm thanh càng nhỏ, cảm nhận được mặt của mình nóng lên. Phương My thầm mắng một câu, người này thật sự là đê tiện, những lời như vậy cũng có thể tùy tiện nói ra.
Ny nhìn Phương My hai má đỏ ửng, lắc đầu cười trộm, bình thường thế nào đi quyến rũ người, bây giờ mất trí nhớ đổi tính ,à không là trở vềvới bản tính thật sự, còn biết thẹn thùng nữa. Không biết từ lúc nào áo của mình đã bị cỡi ra, lộ ra vòng một đầy đặn hấp dẫn kia, Phương My “A” một tiếng, theo bản năng lấy hai tay ôm ngực của mình.
“Ngoan nào đứng lên cho Ny cỡi quần, tắm mau lên nếu không bị cảm”
Vừa nói Ny vừa đở Phương My dậy, còn chưa được sự đồng ý đã cỡi quần của Phương My. Lúc này Phương My xấu hổ muốn chui xuống đất. Who sợ who? cũng điều là con gái, có gì phải sợ, Phương My thầm nghĩ vậy, cho nên ngoan ngoãn để Ny giúp mình tắm. Tắm xong ăn một chút gì sau đó tiếp tục lên đường. Phương My nằm ở bệnh viện tuy là hôn mê nhưng cả người cũng nhức mõi, muốn ra ngoài hoạt động một chút ,buổi chiều đến Vũng Tàu, may mắn là mặt trời vẫn chưa lặng. Ny đặt Phương My ngồi vào xe lăn, đẩy ra bãi biển.
“Thật là đẹp” Phương My nhìn biển cảm thán một câu.
“Có thích không” Ny đứng ở phía sau vừa nói vừa vòng tay qua ôm cổ Phương My, mặt cũng chạm vào mặt của Phương My.
Phương My cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, thật sự là trước lúc mất trí nhớ yêu Ny sao? Phương My vẻ mặt ngây thơ quay đầu nhìn Ny hỏi.
“Trước đây chúng ta từng yêu nhau sao ?”
Ny dùng ngón trỏ sờ lên sóng mũi cao thẳng của Phương My nói
“Ngốc, không phải là từng, bây giờ là như vậy sau này cũng sẽ như vậy, biết không?”
Phương My không có trả lời, im lặng nhìn sóng biển.
Ny ngồi quỳ ở trước mặt Phương My, hai tay sờ nhẹ lên mặt của Phương My nói
“Cho dù sau này có ra sau, Ny vẫn luôn yêu My, sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc cho My…” sau đó hôn lên trán của Phương My một cái. Phương My bị những lời này làm cho cảm động, muốn khóc, nhưng cũng không hiểu tại sao. Chỉ là im lặng để cho Ny ôm.
“Ny cổng My đi dạo bãi biển nha” nói xong Ny đở Phương My đứng dậy, quay lưng về phía Phương My, để cho Phương My tựa vào vai mình. Ny cổng Phương My đi dạo trên bãi cát, chậm rãi nói
“Trước đây My từng nói muốn làm những điều đơn giản như vậy, chỉ là Ny chưa bao giờ thực hiện nó…bây giờ Ny mới có thể thực hiện, không biết My có cảm nhận được nó không”
Phương My tựa đầu vào vai Ny, hai tay ôm cổ của Ny.
“Ai yêu Ny chắc sẽ hạnh phúc lắm”
Nghe câu này Ny lại cười buồn nói
“Đồ ngốc, không phải là My yêu Ny sao, không cho phép bỏ rơi Ny có biết không”
Bây giờ thì Ny mới biết người mình yêu là ai, Ny muốn Phương My là người hạnh phúc nhất, Ny muốn cả đời này cũng sẽ chăm sóc cho Phương My, cho dù Phương My không thể đi lại được, cho dù Phương My sẽ không nhớ ra chuyện trước đây cũng không sao, cho dù Phương My không còn cảm giác với Ny cũng không sao, Ny sẽ bắt đầu lại từ đầu, Ny tin tưởng Phương My sẽ lại yêu mình lần thứ hai. Còn nếu biết được bị tàn phế Phương My sẽ thế nào? Hận mình sao? Sẽ không tha thứ cho mình sao? Ny thật sự không dám nghĩ đến. Ny có lúc suy nghĩ muốn đem Phương My đi thật xa, đi đến nơi không ai biết, sống cuộc sống của hai người, nhưng đó cũng chỉ là trốn tránh, cho nên điều đó là không thể. Ny nhìn lên bầu trời mỉm cười nói
“My mau xem, mặt trời lặn kìa”
Phương My không có phản ứng ,Ny quay đầu lại nhìn đã thấy Phương My ngũ thiếp đi. Ny cổng Phương My trở về khách sạn, đặt Phương My lên giường, đắp kín mền, sau đó đi ra ban công ngồi nhìn trời chiều dần tối đi. Buổi tối vì sợ đụng chúng chân làm đau Phương My, Ny ngũ ở giường bên cạnh. Đang ngũ cảm giác có người lấy đồ chọi mình, mở mắt ra thấy là cái gói, nhìn thấy Phương My đang ngồi trên giường nhìn mình.
“Ách My thức lâu chưa, có chuyện gì sao”
“My khát nước” thì ra là khát nước, Ny nghe vậy, còn nhanh hơn phục vụ viên, chạy đến tủ lạnh lấy chai nước suối, mở ra đưa cho Phương My.
“Muốn ăn gì không, Ny gọi người mang lên”
“My muốn ăn bánh khọt”
Trời ạ, đây không phải món nỗi tiếng của Vũng Tàu sao, tại sao Phương My lại biết.
“Vậy ngoan ngoãn ở đây chờ Ny, sẽ trở về liền” nói xong Ny mặt vào áo khoát, chạy đi ra ngoài hỏi đường, cuối cùng tìm được quán ăn ,nhưng là đã hơn 11h cho nên quán đang dọn dẹp, Ny năn nỉ cố bán hàng mãi, cuối cùng thì cô bán hàng cũng đầu hàng, đồng ý làm một đĩa bánh cho Ny mang về, Ny chạy trở về khách sạn đã là 11h40 lại không thấy Phương My đâu. Lo lắng chạy khắp nơi tìm, đầu đầy mồ hôi, ra đến bờ biển lại thấy Phương My đang ngồi trên xe lăn, nhìn ra ngoài biển.
“Tại sao…đi…đi …” Ny vừa thở vừa nói. Phương My thấy Ny như vậy mặt cũng áy náy nói
“My chỉ muốn ra hít thỡ không khí thôi, không cần lo lắng”
Ny cởi ra áo khoát, mặt vào cho Phương My, sau đó mệt mõi nằm lăn ra trên bãi cát, nhìn lên bầu trời đầy sao kia, lại thấy Phương My đang nhìn ra ngoài biển tối đen không thấy được gì.
“Ngoài kia tối đen My nhìn ra đó làm gì”
“Bỡi vì nó giống tâm trạng của My bây giờ, tối đen một mãnh, không nhìn thấy ánh sáng”
“Ai nói là không” Ny vừa nói đứng dậy đở Phương My nằm xuống bãi cát, để cho Phương My tựa đầu vào tay trái của mình, tay phải cầm lấy tay của Phương My vẽ một hình trái tim trên bầu trời, quay đầu lại nhìn Phương My nói.
“Bây giờ có nhìn thấy không?”
Chỉ thấy Phương My mỉm cười nhìn Ny
“Đang tỏ tình sao, như vậy thật là sến nha”
“Chỉ cần My vui là được, làm chuyện điên khùng Ny cũng sẽ làm, mau trở về phòng ở đây sẽ cảm lạnh”
Sáng sớm trời rất lạnh, đã thấy có mấy ông cụ, bà cụ tập thể dục ở ngoài bãi biễn, có người còn bơi lội đây. Phương My chân đang bó bột có muốn tắm cũng khó khăn, nói chi tắm biển, chỉ có thể ngồi nhìn mọi người. Có một cậu bé chừng 10 tuổi chạy đến nói
“Anh chị mua dùm em ly sữa đậu nành đi”
“Ách…vậy em cho một ly sữa đậu nành, một chai nước suối đi” nói xong Ny cầm lấy hai tay của Phương My đặt vào tay của mình sưỡi ấm. Lại thấy Phương My cười nhíu mày hỏi.
“Cười cái gì vậy”
“Lần đầu thấy Ny, My cũng nhầm lẫn Ny là con trai” ý nói lần đầu ở đây là bệnh viện mở mắt ra đã nhìn thấy một người, đang khóc lóc, nước mắt nước mũi tùm lum, nhìn chằm chằm mình.
Ny vừa bĩu môi vừa nói
“Con gái thì thế nào, con trai thì thế nào, My phân biệt giới tính sao, còn có Ny là Les, cho nên đừng ngạc nhiên vì điều đó”
Phương My nhíu mày nhìn Ny.
“Tất nhiên là không có, Ny còn rất đẹp trai đây”
Ny nghe vậy cũng mỉm cười.
“Giỏi nịn, tha cho My”
Lúc này thì cậu bé lúc nãy mang nước đên ,Ny cầm lấy chai nước suối mở ra đưa cho Phương My .
“Không uống cái này, My muốn uống cái kia” Phương My chỉ chỉ vào ly sữa đậu nành nóng hỏi kia nói.
“Không cho” Ny thật sự không biết bị thương có nên uống sữa đậu nành hay không, cho nên bắt Phương My uống nước suối, Phương My chu cái miệng nhỏ nhắn, miễng cưỡng cầm chai nước suối uống. Ny cầm ly sữa đậu nành uống một hơi cạn sạch, liếm liếm môi, làm ra vẻ rất ngon lành. Ny thật biết cách hành hạ bệnh nhân.
Phương My liếc nhìn Ny nói
“Đồ xấu xa”
Ny không nói gì mỉm cười, lấy tay xoa xoa đầu của Phương My, Phương My cắn răng thầm nghĩ: coi mình là con nít sao, ghét nhất bị người khác xoa đầu, nhưng thật ra thì cảm giác này cũng rất tuyệt.
Buỗi trưa hai người trở về Sài Gòn, Ny không có trở về nhà mình, mà đưa Phương My trở về nhà của Phương My, Ny đã chuẩn bị tâm lý để nghe mẹ của Phương My chửi, ai biểu bắt cóc con gái nhà người ta, phải chịu cảnh này là hợp lý. Ai ngờ mẹ của Phương My không có chửi còn, cám ơn vì đã chăm sóc Phương My thời gian qua. Ny trở về nhà của mình, ba mẹ của Ny cũng là im lặng, không ai nói gì, Ny không biết làm gì hơn là đi lên lầu. Lát sau ba của Ny đi lên gõ cửa phòng, vào đến phòng ba của Ny ngồi trên ghế salon nhìn Ny nói
“Bé yêu của ba, ba ủng hộ con cố gắng lên, bé My con cũng cua được, con rất có bản lĩnh, còn có con đẹp trai giống ba hồi còn trẻ” Trời ạ đang nói cái gì nha, đang khuyên người ta hay đang tự khen mình đây. (Tác Giả: cũng may Ny không có khùm giống chú, nói xong bỏ chạy. Ba của Ny cầm lên chiếc dép chọi tác giả nói : mất dạy,đứng lại đó cho tao)
Ny thật sự là hết ý kiến, nhìn ba của mình nói
“Ba ủng hộ con có ích gì, trong nhà này mẹ mới là đại ca”
“Yên tâm ba sẽ giải quyết mẹ con” ba của Ny mặt đầy nghĩa khí, ưởn ngực đi ra khỏi phòng.
Ny ngã nhào trên giường, chỉ cảm thấy mệt mõi muốn ngũ một giấc. Sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên là chạy đến nhà của Phương My, mới 7h sáng còn chưa có ai thức dậy đây, sáng sớm qua nhà người ta làm cái gì nha, ngồi đến 8h cũng không thấy ai, rồi 9h chú bảo vệ đi đến hỏi
“Con muốn kiếm ai?”
“Dạ con muốn kiếm dì Lâm”
“Cả gia đình cô Lâm trở về mỹ tối qua rồi con ơi”
Ny nghe được câu này như sét đánh ngang tai, còn không tin tưởng chạy lên nhấn chuông, liều mạng nhấn, nữa ngày cũng không ai ra mở cửa. Còn chưa cám ơn bác bảo vệ đã chạy như bay về nhà, cầu xin mẹ của Ny cho Ny sang mỹ tìm Phương My, mẹ của Ny không đồng ý, hai ba con tra tấn lỗ tai mẹ của Ny một lát, cuối cùng mẹ của Ny cũng đồng ý.
“Con muốn sang mỹ cũng được, nhưng với điều kiện, lấy được bằng tốt nghiệp 12, rồi sang đó tiếp tục học”
“Mẹ nói không được nuốt lời nha” hai ba con ôm nhau mừng rỡ, mẹ của Ny chỉ biết lắc đầu.
Khoảng thời gian này Ny rất chăm chỉ học, đạt thành tích rất tốt, ngay cả cô chủ nhiệm cũng choáng, không thể tin vào mắt mình, đúng là người ta lúc yêu thì rất mạnh mẽ, rất có ý chí, Ny cũng thường xuyên gọi điện thoại đến nhà Phương My ,nhưng điều không gặp được Phương My. Cuối cùng thì cũng đã thi xong và có bằng tốt nghiệp 12, lúc này thì Ny cũng đã cao hơn rất nhiều, đến 1m75 rồi, tuổi trẻ năng động là vậy, Ny vui vẻ thu xếp hành lý chuẩn bị lên đường. Ken đưa Ny ra sân bay, luyến tiếc bạn bè nói
“Tao với mày chơi chung lâu như vậy, cho tao hun cái đi”
Ny nghe vậy trừng mắt nói
“Mày đi chết đi, biến thái” tuy nói vậy cũng là ôm Ken một cái, đây là giới hạn rồi, không thể tiến xa hơn nữa ,chào tạm biệt xong Ny cũng vào làm thủ tục lên máy bay. Ny ngồi suy nghĩ không biết Phương My gặp mình sẽ như thế nào, kinh ngạc? vui mừng? không tự giác cười thầm.
“Mẹ mẹ anh đó bị bệnh, ngồi cười một mình kìa” cô bé chừng 4,5 tuổi kéo tay mẹ của mình chỉ vào Ny nói.
“Ngũ đi con” mẹ của cô bé vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Ny, sau đó xoa xoa đầu cô bé.
Xuống sân bay có người đến đón Ny, là do mẹNy sắp xếp, Ny được chở đến ngôi nhà mẹ Ny mua nữa năm trước ở gần trường, tiện cho Ny đi học, nhưng mà nhà này còn cách nhà Phương My mười phút đi bộ, cho nên Ny thuê một căn nhà đối diện nhà Phương My, để ngày nào cũng được nhìn thấy Phương My. Đúng là khi yêu con người ta thường làm những chuyện điên rồ, đôi khi cũng nên điên rồ một chút, như vậy mới mãnh liệt, như vậy mới là tình yêu. Ny còn đặt biệt treo nguyên tấm bản lớn trước cửa nhà của mình ghi dòng chữ : I ♥ U màu đỏ to đùng. Mong rằng Phương My có thể nhìn thấy nó. Qua mấy ngày ngồi ở trong nhà nhìn ra cửa sổ cũng không thấy Phương My đâu, không biết hiện giờ Phương My ra sau. Ny đi siêu thị gần đó mua đồ tự làm bò bít tết, ăn xong buồn chán không gì làm ra ngồi ở trước cửa nhà.
Đang ngồi buồn chán, đeo bao tay vào, đeo luôn khẩu trang, tự mình cắt cỏ trong sân nhà, lại nhìn sang nhà của Phương My, thấy có người giao bánh pizza đến nhà Phương My. Đột nhiên trên đầu của Ny xuất hiện cái bóng đèn, xong đến bên cạnh tên giao bánh nói gì đó, sau đó hắn đưa cho Ny hộp bánh pizza, rồi bước đi. Ny hít sâu một cái, cầm lấy bánh pizza đi đến trước cửa nhà Phương My nhấn chuông. Lát sau có người ra mở cửa là Phương My, chân cũng đi lại được, Ny mừng rỡ ôm chầm lấy Phương My. Phương My vừa kinh ngạc vừa bực mình, đẩy ra tên giao bánh pizza quát lớn.
“What are you doinggggg?”
Ny kéo xuống khẩu trang của mình, chỉ chỉ vào mũi của mình nói “Là Ny nè”
Lại nghe Phương My hỏi “Đến đây làm gì”
“Giao bánh, à không gặp My”
Vừa nói dứt lời đã nghe âm thanh dịu dàng của mẹ Phương My truyền đến hỏi có chuyện gì, Ny sợ hết hồn chỉ sang nhà đối diện có treo tấm bản I ♥ U, nói mình đang ở đó, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất bắn về nhà.
Phương My nhìn thấy bộ dạng của Ny xong, trước khi đóng cửa còn nói một câu
“Có bệnh” xong đóng cửa đi vào nhà.
Ny vào nhà mừng rở, nhảy như điên, lát sau lại nghĩ Phương My bây giờ cũng cao hơn nhiều, chừng 1m70, dù không trang điễm nhưng vẫn rất xinh đẹp,(đúng là tình nhân trong m
- Bạn đang xem
Truyện Teen - Hối Hận Sao! Đã Quá Muộn Rồi
trên
ĐọcTruyệnKo.SexTgem.ComTag:
ĐỌC TRUYỆN HAY